Những nỗi buồn ấy...chúng giống như những cơn mưa mùa hè bất chợt hơn – chẳng đủ để làm lạnh tim người nhưng dư sức khiến không ít kẻ cảm thấy xao lòng.
Một trong những cảm giác sợ hãi nhất đối với các bạn ngày bé là gì? Với tôi đó là cảm giác vuột tay mất một quả bóng bay yêu thích. Trong suy nghĩ một đứa trẻ thì quả bóng bay là rất lớn nếu không nói là nó đã từng là cả kho báu với tôi. Cái cách mà những đứa trẻ thèm thuồng ngắm nhìn quả bóng của tôi, một số đứa khác thì khóc thét đòi bố mẹ mua cho khiến tôi luôn hãnh diện bước qua chúng. Thế rồi trong một phút chốc lơ là tôi vuột tay để quả bóng bay mãi lên trời cao, thứ cảm giác hụt hẫng, ngỡ ngàng và vô vọng. Có phải các bạn vẫn luôn nhìn theo quả bóng ấy đến khi nó chỉ còn là một chấm nhỏ và rồi biến mất tăm trên bầu trời. Sự ân hận, dằn vặt pha đậm nỗi tiếc nuối trải dài trên đường bóng bay vì biết rằng chẳng có phép mầu nào khiến chúng bay ngược trở lại. Lớn dần lên, tôi đã chẳng còn chơi bong bóng, nhưng đôi lần vẫn trải qua cái thứ cảm giác vuột tay đánh mất ai đó mãi mãi, để rồi lại nhìn theo đến khi người ta chỉ còn là một cái chấm nhỏ nơi cuối đường vì biết cũng như trái bóng kia, chẳng phép mầu nào khiến người ta quay về. Vẹn nguyên thứ xúc cảm đau đớn ngày bé khi đứng bần thần nhìn những thứ mình yêu thương bay xa, tôi đã đôi lần tưởng mình gục ngã trên con đường người ta bước đi. Tất cả chúng ta đều sẽ quyết định cầm những quả bóng bay nào trên tay mình những chỉ có tình yêu thực sự, lòng quan tâm, sự lắng lo chân thành mới khiến chúng ta giữ được quả bóng đó nếu không là mãi mãi thì cũng đủ lâu để tự nguyện buông tay. Còn bao nhiêu ngày để yêu thương được cho đi? Nhìn lên bầu trời và đếm xem đã có bao nhiêu quả bóng vì vô tâm mà ta đánh mất? Một đời người – tính bằng số bóng bay mất là vừa đủ khắc khoải. Hamlet Trương Radio - chương trình do Mạng xã hội Âm nhạc Keeng thực hiện phát sóng định kỳ vào thứ 2 và thứ 4 hàng tuần trên Keeng.vn .Thưởng thức Hamlet Trương Radio số 45: Những nỗi buồn màu xanh bé xíu |
0 nhận xét:
Đăng nhận xét